truyện gay bạn cùng phòng
Không thích, có thể nhấp vào dấu x rồi đi tìm truyện mình thích, chung tay xây dựng khu bình luận hòa bình, bạn vui, tôi vui, cả hai đều vui ~ *Lôi điểm là một thứ trong văn học mà bạn kiêng kị, không muốn đọc hoặc thậm chí ghét đọc, mỗi người có lôi điểm khác nhau
Sau khi chết tôi mới biết, bạn cùng phòng của tôi là "Thiên tuyển chi nữ" (*), cô ta có nhân duyên mệnh định, Quỷ Vương là phu quân của cô ta, thề sẽ bảo vệ cô ta trọn đời trọn kiếp. (*)Cô gái được trời chọn Mà tôi chỉ là một thân yếu đuối, vô tội, nhiễm quá nhiều âm khí, vô tình bị thủ hạ của Quỷ Vương nhìn trúng mà lợi dụng.
Trạng thái: Full Bạn đang đọc truyện Bạn Cùng Phòng Có Âm Mưu Gây Rối Tôi của tác giả Điện Thượng Bất Điện Hạ. Lâu Trạm cảm thấy gần đây Bạch Nhiễm nhìn hắn với ánh mắt là lạ. Mãi cho đến một ngày, hắn từ trên giường tỉnh lại, ánh mắt tiên liền thấy được gương mặt đang ngủ của Bạch Nhiễm, cùng với một vài dấu vết trên người đối phương. Từ từ!
Xiu là người bạn cùng thuê phòng với Giôn-xi. Cô chăm sóc chu đáo và luôn động viên Giôn-xi nhưng Giôn-xi vẫn buồn. Xiu kể cho cụ Bơ-men nghe về chuyện của Giôn-xi. Trong đêm mưa gió hôm đó, cụ Bơ-men đã vẽ một chiếc lá thường xuân thay vào chỗ chiếc lá thật đã rụng. Sáng dậy, Giôn-xi đòi Xiu mở cửa sổ.
Đọc truyện ngắn hay và mới nhất, với nhiều truyện ngắn do thành viên sáng tác và sưu tầm hy vọng để lại trong bạn những ấn tượng sâu sắc. Suốt đêm anh lính lẳng lặng ngồi trong căn phòng ánh sáng tù mù, nắm tay động viên ông. Ông lão hấp hối, không nói gì nhưng
Conseil Premier Message Site De Rencontre. Nội dung Một ngày nọ, Lạc Du bị biến thành gái. Khi anh chàng đang hoang mang không hiểu gì thì cô gái bí ẩn - người biến anh thành con gái lại lộ diện! Xem thêm
Tháng chín, không khí thành phố Giang vẫn như cũ nóng đến bỏng niên trên bãi tập đang ôm quả bóng rổ lạng lách chạy non nửa vòng sân, sau đó bật người nhắm ngay giỏ bóng rổ, một vòng cung xinh đẹp ngay lập tức xẹt qua trong không trung -Quả bóng vững vàng rơi vào rổ."Mịa nó! Đây đích thị là cha ruột của tôi rồi!!""Liên tiếp ba quả vào rổ luôn Tống Thiên Trạch! Tuyệt sát! Trâu bò!"Nam sinh được ca ngợi đang đứng ngay trung tâm sân bóng, kéo vạt áo lên lau đi mồ hôi trên cằm, khoát khoát tay với đám người, "Khiêm tốn, khiêm tốn, làm người cần phải khiêm tốn có hiểu không."......."Lạc Hàn, Lạc Hàn, Lạc Hàn?""Hả.......à, em đây." Tầm mắt Lạc Hàn dừng lại trên người người nào đó một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi hồi thần nhìn người con gái trước mắt, "Sao, sao thế ạ?""Vừa rồi thấy em vẫn luôn ngây người, có gọi thế nào em cũng không để ý chị." Giọng điệu cô nàng mang theo chút tủi thân, "Em đang nhìn gì đó?"Lạc Hàn vốn muốn tìm đại một cái cớ gạt cho qua, nhưng nếu đã hỏi đến đây và cô lại còn là đàn chị giúp đỡ cậu rất nhiều vì thế cậu liền chỉ người kia hỏi "Đàn chị, chị biết nam sinh kia không?"Đàn chị nghiêng đầu qua, mắt thuận theo hướng ngón tay của cậu nhìn nhìn, "Em là hỏi cái người mang áo số 10 đang lau mồ hôi kia sao?""Ách, đúng thế. Chính là cậu ta."Đàn chị bật cười, "Em đang hỏi đến hotboy khoa máy tính - Tống Thiên Trạch sao, chị cảm thấy toàn bộ đại học E này có lẽ không ai là không biết cậu ta nhỉ? Sao thế, vừa nãy em đang nhìn cậu ta à."Tống Thiên sự là cậu Hàn cúi đầu im lặng hai giây, tay phải lại lần nữa kéo vali đi, "Không sao, em chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi. Đàn chị, chúng ta tiếp tục đi đi.""Ừ, ừ," Đàn chị cùng cậu rời khỏi sân bóng, cô đưa cậu đến một con đường nhỏ, "Em xem, bên này chính là ký túc xá chính của nam sinh. Thế nào, đẹp đúng không?"Bố cục ký túc xá chính của đại học E dường như không giống lắm với ký túc xá khu đông ban đầu cậu ở, như là vừa tân trang lại các lầu, không cũ kỹ như khu Hàn năm nay vừa lên năm ba, hai năm trước cậu ở khu đông đều là thay vào chỗ trống ký túc xá của người khác, không ngờ tới học kỳ này vị đàn anh tạm nghỉ học kia đột nhiên quay trở lại, vừa vặn lại có một nam sinh ở ký túc xá chính chuyển ra ngoài, thế là cậu liền thuận lý thành chương bổ sung vào vị trí chị và cậu học cùng lớp môn tự chọn, vừa nghe thấy cậu phải chuyển đến ký túc xá chính liền ngay lập tức nhiệt tình giúp đỡ cậu này kia, còn nói cho cậu biết những hướng dẫn về nhà ăn và các việc cần phải chú người dừng bước dưới bóng cây gần tòa nhà ba tầng chữ chị bỗng xoay người đến trước mặt cậu, gò má dần dần ửng đỏ, "À thì, Lạc Hàn này, chị có lời muốn nói với em."Lạc Hàn bị làm cho có chút mông lung không hiểu ra sao, "Đàn chị cứ nói đi ạ.""Chính là.......chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, chị không biết em có thể cảm giác được hay không......." Cô ngượng ngùng xoa xoa vành tai, lấy hết dũng khí đón nhận ánh mắt của Lạc Hàn, "Chị thích em, Lạc Hàn."Bầu không khí chậm rãi rơi vào lúng Hàn không phải lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, đàn chị vẫn luôn có ý với cậu cậu cũng đoán ra được tám chín phần, nhưng thật không ngờ tới chị ấy lại *chọc thủng lớp giấy cửa sổ vào ngay lúc này.* Có nghĩa là sự thật có thể ai cũng biết nhưng không ai muốn phanh phui, nó giống như một lớp giấy cửa sổ, nếu ai đó nói ra vào lúc này cũng giống như chọc thủng lớp giấy cửa sổ."Đàn chị, xin lỗi, em.......""Không sao không sao, em không cần xin lỗi đâu!" Cô vội vã lắc đầu, "Chị biết em bây giờ không có cảm giác với chị, nhưng chị thật sự rất thích em, cho nên chị sẽ cố gắng, có thể nào.......đừng từ chối chị nhanh như vậy không?""Đàn chị,"Cô căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cậu."Chúng ta.......không thể nào đâu ạ.""Bởi vì em thích con trai."*Tại confession trường đại học E.[Tin nóng hổi vừa thổi vừa hóng đây quý dị ơi! Hotboy khoa mỹ thuật Lạc Hàn vậy mà lại là gay á mấy má!]Bài post vừa mới đăng lên chưa đến vài phút đã bùng nổ với hàng trăm bình luận.[??? Jztr có phải tui mù rồi không?? Tui đang nhìn thấy cái mịa gì thế này??][Không phải chứ ba? Tui thất tình rồi sao?? Đợi đã! Đây là má nào đồn thế? Có chứng cứ không? Tuyệt đối đừng nói mò nha mẹ!][Lầu trên, đây là chính miệng Lạc Hàn thừa nhận đó, không cần nghi ngờ.][Cíu mạng! Huhuhuhuhu nam thần của tui ơi vì sao vậy huhuhuhuhu!!] [Quần què gì zậy???! Lạc Hàn là gay á?? Mẹ nó vậy chẳng phải ông đây có cơ hội rồi sao? Tôi sớm đã cảm thấy nữ sinh khoa chúng tôi chả có lấy một ai xinh đẹp bằng cậu ta cả chảy nước miếng][Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy tui đã cảm thấy cái loại nhan sắc này khẳng định là thẳng khum nổi, quả nhiên là bị tui nói trúng rồi hắc hắc hắc]Hotboy khoa mỹ thuật vừa khai giảng đã công khai comeout, tin tức một đồn mười mười đồn một trăm, ngay cả con mèo trong rừng cây đại học E cũng rất nhanh đã biết tiết, Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng cùng làm ổ ở ký túc xá lướt trạng thái của Tiểu Nặc "Ôi vcl! Lạc Hàn này chẳng phải là bạn cùng phòng mới của chúng ta sao? Tao không nhớ nhầm chứ? Cái người ở khoa mỹ thuật ấy?"Lý Hàng "Đúng rồi á, chính là cậu ta không sai! Thông tin trên này đều khớp cả."Hà Tiểu Nặc "Nghe bảo lớn lên cực kỳ đẹp mắt, mày gặp qua chưa?"Lý Hàng "Tao nào biết, trai đẹp chỉ chơi chung với trai đẹp thôi. Cái loại nhan sắc như tao đây cố lắm cũng chỉ quen được mỗi một người là Tống cẩu."Hà Tiểu Nặc "Nhưng mà, này, bạn cùng phòng mới của phòng 303 chúng ta vậy mà lại..."Lý Hàng "Đây, cũng, quá......."Lúc này, Tống Thiên Trạch vừa hay ôm quả bóng rổ tiến vào, hắn giật phăng khăn lông trong phòng tắm lau người ngẩng đầu lên nhìn hắn, đồng thời nuốt một ngụm nước chừng hắn vẫn chưa biết chuyện miệng Tống Thiên Trạch vẫn còn ngâm nga lời bài hát, đột nhiên đối diện với hai cái bản mặt muốn nói lại thôi kia, không khỏi cau mày, dừng lại động tác đang lau tóc, "Tụi mày sao thế? Có chuyện gì à?"Hà Tiểu Nặc giấu điện thoại vào trong túi, đứng thẳng dậy, "Tống Thiên Trạch, à thì, trước khi tao nói mày phải chuẩn bị tâm lý trước nha.""Hừ, tin tức gì mà còn có thể dọa đến tao? Nói mau đi."Hà Tiểu Nặc huých huých bả vai Lý đắc dĩ, Lý Hàng không thể làm gì khác đành phải tiến lên trước một bước, "Thì là, phòng ký túc của chúng ta chẳng phải sắp có một bạn cùng phòng mới sao? Cậu ta, cậu ta.......""Cậu ta cái gì mà cậu ta, bạn cùng phòng mới thì bạn cùng phòng mới chứ, có qué gì mà ngạc nhiên dữ vậy, thiệt không hiểu nổi tụi bây." Tống Thiên Trạch lột áo ra như không có chuyện gì, dùng khăn lông cọ hai cái lên người."Cậu ta, cậu ta là gay!"Bầu không khí giữa ba người thoáng chốc ngưng là bãi mìn lớn nhất của Tống Thiên Trạch, làm bạn cùng phòng hai năm đại học với hắn, Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng đương nhiên rõ điều này hơn ai cần không giẫm lên bãi mìn này thì Tống Thiên Trạch chính là một người bạn cùng phòng kiêm người anh em hoàn hảo. Nhưng thật trùng hợp làm sao, vị bạn cùng phòng mới kia lại có thể chính xác mà giẫm lên bãi mìn này nhanh như mặt Tống Thiên Trạch ngay lập tức âm trầm đến dọa người, hắn ném khăn lông sang một bên, hất cằm về phía bọn họ, "Mày vừa nói cái gì?"Dọa đến Hà Tiểu Nặc phải hấp tấp chạy lên phía trước giữ lấy cánh tay hắn, "Ai ai ai ai mày trước tiên hãy bình tĩnh chút, bình tĩnh chút nào, tuyệt đối đừng kích động!"Lý Hàng thấy tình hình không ổn, cũng đứng lên khuyên nhủ "Bạn cùng phòng mới sắp tới rồi, mày nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại cho tao!"Thời điểm này, người qua lại ký túc xá không nhiều, Lạc Hàn đang kéo theo vali và bảng vẽ, phí hết sức bình sinh mới mò tới được cửa phòng ngơ ngác đứng trước cửa phòng, cậu đã nghĩ qua vô số phương thức chào hỏi, nhưng đều cảm thấy có chút không thích sao thì hiểu biết của cậu về phòng 303 chỉ vỏn vẹn giới hạn trong mấy con số này, còn ba người bạn cùng phòng kia là thần thánh phương nào, cậu xác thực là không biết gì cả. Cuối cùng Lạc Hàn quyết tâm vứt bỏ hết thảy ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, gõ gõ cửa."Cốc cốc -""Tới rồi tới rồi! Suỵt! Tống Thiên Trạch mày trước đứng yên đó đừng động, tuyệt đối đừng manh động! Tao và Lý Hàng đi!"Cái tư thế kia của Tống Thiên Trạch, cứ như vừa mở cửa liền lập tức tẩn cho người ta một trận no đòn vậy, không ngăn không được Tiểu Nặc kéo Lý Hàng chạy bước nhỏ đến trước cửa, sau khi bốn mắt nhìn nhau với cậu ta, cuối cùng nhẹ giọng bảo người mở người nhìn chằm chằm Lạc Hàn, đôi mắt đang dán trên người cậu dần dần trở nên đăm họ biết người bạn cùng phòng mới lớn lên đẹp trai, nhưng lại không biết còn có cả loại xinh đẹp thế mặt tinh xảo thanh tú như con gái, hai mắt như hạt châu vừa to vừa sáng, xinh đẹp đến không thể khép chân."Ách.......Hi~"Hà Tiểu Nặc sững sờ một hồi, thân thiện vươn tay về phía cậu, "Xin, xin chào, tôi là Hà Tiểu Nặc của khoa Toán!"Bên này vừa bắt tay xong, Lý Hàng ngay tức khắc cũng vươn tay ra, "Tôi là Lý Hàng của khoa tài chính, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng nha!""Tôi tên Lạc Hàn, khoa mỹ thuật." Lạc Hàn vô cùng lịch sự gật gật đầu với bọn Tiểu Nặc "Tôi á, mọi người đều gọi tôi là *Bách Sự Thông, người ở đây đều nghe tôi, có việc gì khó khăn cứ việc đến tìm tôi là được!"* Chuyện gì cũng biết "Mập chết tiệt, Lý Hàng gõ một cái lên đầu cậu ta, lại cười hì hì với Lạc Hàn nói "Tiểu Mập Mạp khá là lắm lời, cậu đừng ghét bỏ là được! Nếu chê phiền cứ trực tiếp nói thẳng ra không sao cả, tôi liền lập tức khiến cậu ta câm miệng!""Ha ha sẽ không đâu."Hai người bạn cùng phòng này có lẽ khá là dễ sống chung, Lạc Hàn vui mừng cho đến khi tầm mắt cậu vượt qua hai người, rơi lên người nam sinh đang đứng bên cửa nháy mắt khi cậu thấy rõ gương mặt nam sinh, trái tim cậu bỗng chốc lỡ ấy vậy mà.......cũng ở phòng mà lại trùng hợp như thế......."Ai da, tới giờ cơm rồi tới giờ cơm rồi! Cơm rang và thịt heo xắt sợi sắp hết mất tiêu rồi đó!" Lý Hàng ôm lấy bả vai Hà Tiểu Nặc hướng ra ngoài cửa, "Lạc Hàn à, giường của cậu là giường trên á, cậu mau vào thu xếp đồ đạc của cậu đi, có chuyện gì lại gọi bọn tôi ha!""Ừm, được, cảm ơn."Nhoáng cái trong phòng chỉ còn lại cậu và Tống Thiên hiện giờ không hề giống với thiếu niên dương quang cậu nhìn thấy trên sân bóng rổ, Tống Thiên Trạch trước mặt trông có vẻ rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng chẳng mảy may muốn chào hỏi cùng Hàn rất xoắn cuộc có nên chủ động chào hỏi cậu ấy không nhỉ?Hay là làm chuyện của mình trước ta?Thế nhưng với tư cách là bạn cùng phòng hai năm tới, lần đầu tiên gặp mặt nếu như không chào hỏi.......luôn có cảm giác như không được tốt kể Tống Thiên Trạch vì sao lại như vậy, cậu trước hết cần làm việc bản thân nên làm trước mới dự hết lần này đến lần khác, Lạc Hàn đẩy vali sang một bên, bước đến bên cạnh Tống Thiên Trạch, "Xin chào, tôi tên Lạc Hàn."Tống Thiên Trạch uốn éo cổ trái phải, không nói Lạc Hàn lơ lửng giữa không trung khá xấu hổ........Cậu ấy có ý gì đây?Lạc Hàn vẫn không chết tâm, tiếp tục tăng thêm ngữ điệu "Xin chào, tôi là Lạc Hàn khoa mỹ thuật.""Lạc Hàn," Tống Thiên Trạch gọi tên cậu, bốn mắt nhìn nhau với cậu, "Bởi vì tôi vô cùng để bụng chuyện chúng ta là bạn cùng phòng, cho nên tôi nhất định phải xác nhận với cậu một việc."Lạc Hàn cứng đờ tại chỗ, bốn ngón tay cuộn chặt lại rồi chậm rãi thu Thiên Trạch xoay người qua, ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách va phải đôi con ngươi đen láy của cậu, "Cậu là gay sao?"Bản thân Lạc Hàn đã cao 1m82, Tống Thiên Trạch lại còn cao hơn cậu gần nửa cái đầu, thân thể cậu ngửa về phía sau, ngửa đến suýt chút nữa là lùi về sau luôn rồi."Cậu, là đồng tính luyến ái?"Lạc Hàn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trả lời "Phải."Cậu không biết Tống Thiên Trạch biết được từ đâu, nhưng đây là sự thật, cậu tuyệt đối sẽ không phủ nhận, cũng chưa bao giờ cảm thấy tính hướng của bản thân là điều khó mở miệng. Từ nhỏ cho đến lớn, khi đối mặt với bất kỳ nghi vấn nào cậu đều như vậy."Tôi là gay." Lạc Hàn kiên định lặp lại một lần nữa."Xin lỗi, vậy tôi cũng cần nói chuyện rõ ràng với cậu đây," Tống Thiên Trạch tháo đồng hồ đeo tay xuống, "Tôi chúa ghét gay."Lạc Hàn thẳng tắp đón nhận ánh mắt của hắn, không có bất kỳ sợ sệt nào, ".......Vậy thì thế nào?""Điều này có nghĩa là chúng ta không thể nào chung sống hòa bình."Trong lòng hắn, gay chính là đám người hắn ghét nhất trên đời."Tôi hy vọng cậu có thể duy trì khoảng cách nhất định với tôi.""Ít nhất phải 1 mét."Lạc Hàn không ngờ tới, bạn cùng phòng mới ngay ngày đầu tiên cậu chuyển vào, ngay lần gặp mặt đầu tiên đã tỏ rõ thái độ muốn xa lánh chân thành và nhiệt tình cứ thế bất thình lình bị một chậu nước lạnh dập tắt, trong lòng Lạc Hàn thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu phút chốc cụp mắt xuống, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, cười cười, "Về điều này thì cậu cứ việc yên tâm.""Tôi là gay không sai.""Nhưng tôi cũng không đến mức bụng đói ăn quàng như vậy đâu.""Bởi vì tôi chả có một chút hứng thú nào với cậu cả."Lưu lại cho Tống Thiên Trạch chính là một tiếng đóng sầm cửa lanh lảnh.
Đam MỹĐoản Văn Nguồn 150 Hoàn Thành 004112 22/04/2022 Đánh giá từ 4 lượt Bạn đang đọc truyện Bạn Cùng Phòng Có Âm Mưu Gây Rối Tôi của tác giả Điện Thượng Bất Điện Hạ. Lâu Trạm cảm thấy gần đây Bạch Nhiễm nhìn hắn với ánh mắt là cho đến một ngày, hắn từ trên giường tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền thấy được gương mặt đang ngủ của Bạch Nhiễm, cùng với một vài dấu vết trên người đối từ! Sao tư thế tỉnh lại của hắn lại không đúng!Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Sau Khi Bị Tỏ Tình Mười Lần của cùng tác giả.
Lạc Hàn rõ ràng cảm nhận được kế hoạch của tên này có thay đổi. Ban đầu bảo cậu tránh xa mình một chút, hiện giờ vì ép buộc cậu rời đi mà không ngừng vây quanh cậu, làm phiền như đứng trước máy bán hàng tự động của trường, Lạc Hàn khát nước mua một lon coca, mới vừa lấy ra liền bị tên Tống nào đó không biết từ đâu lao đến cướp mất, sau khi tu ừng cực hết non nửa lon, mặt mày thỏa mãn trả lại cho cậu, "Thật tốt, cảm ơn nhé."Lạc Hàn đứng hình mất hai giây, nhận lấy lon coca đã bị hắn bóp không còn hình dạng gì, cấm ống hút vào uống cạn phần còn lại rồi ném cái lon rỗng vào trong ngực hắn, "Không cần khách sáo."Ví như ở trong siêu thị nhỏ bên cạnh nhà tắm chung, Lạc Hàn không hề phát hiện ra bản thân vẫn luôn bị một người nào đó đi theo, lúc thanh toán trong giỏ hàng không hiểu ra sao lại có thêm một gói băng vệ sinh, khiến cho dì thu ngân dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu. Quay đầu lại thì cái tên đùa cợt cậu đã sớm chạy mất dạng từ lúc ví như buổi trưa hôm nay sau khi gọi cơm xong, cậu cố tình tìm một góc vắng người mà ngồi, kết quả còn chưa kịp đặt mông xuống thì đã thấy tên kia nghênh nghênh bưng cơm đi đến ngồi xuống đối diện cậu, bản thân hắn cũng không ăn, chỉ chăm chú nhìn cậu ăn cơm, hoàn toàn khiến cơn thèm ăn của cậu biến mất không còn chút tăm hơi."Ăn đi, thấy cậu lấy nhiều món ngon như vậy, không ăn thì thật đáng tiếc nha." Hắn cây ngay không sợ chết đứng chỉ chỉ trỏ trỏ thức ăn trong mâm Lạc Hàn."Tôi nói này Tống Thiên Trạch, nếu cậu thật sự quá rảnh rỗi thì đi tìm bừa một lớp nào đó rồi ngồi ngu trong đó đi," Lạc Hàn trừng hắn, "Còn có, nhìn thấy cái bản mặt hãm tài của cậu khiến tôi ngán mẹ cơm luôn rồi, có thể nào mời lão nhân gia ngài đây đi nơi khác phát bệnh được không?""Chịu không nổi hả, chịu không nổi thì chuyển đi đi."Lạc Hàn nghe câu này đã sắp chai lì đến nơi, cậu không muốn để ý đến hắn nữa, cậu muốn cúi đầu ăn cơm nhưng lại không muốn người khác nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể cứng ngắc cầm Thiên Trạch được voi đòi hai bà trưng càng lúc càng càn rỡ, thậm chí còn dùng đũa lựa lựa gắp gắp thức ăn trong mâm Lạc Hàn, mặt dày đưa vào trong miệng mình, "Cậu xem món này cũng sắp nguội tới nơi rồi, cậu không muốn ăn vậy để tôi giúp cậu giải quyết nhé.". Truyện đề cử Tiểu Dược Thê Lạc Hàn có chút bệnh sạch sẽ, thức ăn đang yên đang lành bị Tống Thiên Trạch "giày vò" thành ra như vậy, cậu thật sự ăn không điều, cậu ngược lại biết gậy ông đập lưng ông, khóe miệng khẽ câu lên, thẳng tay gắp thức ăn trong mâm Tống Thiên Trạch cho vào miệng cùng hai người cướp thức ăn của đối phương cướp đến hăng say, mạnh mẽ tranh đấu giải quyết bữa trưa của nhau, động tĩnh như sét đánh mưa bão này khiến các vị đại ca bàn bên cạnh bị dọa sợ không nhẹ, suýt chút nữa cho rằng ai đó đang chuẩn bị đón tết Tống Thiên Trạch quấy rầy đến phiền nên bữa trưa hôm nay Lạc Hàn ăn quá gấp, vì thế lúc ra khỏi nhà ăn dạ dày cậu liền bắt đầu âm ỉ đau, cậu muốn trở về ký túc xá ngủ một giấc nghỉ ngơi cho thật Tống Thiên Trạch chính là không muốn để cậu yên, hắn một đường theo sau cậu đến cửa phòng ký đánh chết Lạc Hàn cũng không ngờ tới, cái người mà hồi cấp ba cậu vẫn hay nhìn trộm sẽ có một ngày lại dùng cách thức y hệt để dính lấy Thiên Trạch thuộc dạng người một là không làm hai là làm đến cùng, chỉ cần hắn quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm đến cùng, chuyện 'bắt nạt' Lạc Hàn cũng vậy. Lạc Hàn cầm chìa khóa mở cửa phòng, hắn liền đứng phía sau người ta, huýt sáo ngắm xoáy tóc cậu, chỉ nhìn thôi không đủ lại còn động tay động chân bứt một cọng tóc của cậu, "Ai nhaa, cậu mới bao lớn sao lại có tóc bạc thế này, lẽ nào không tìm được đàn ông nên rầu rĩ sao?"Không ngờ tới người này không chỉ bắt nạt cậu mà còn muốn tìm đủ cơ hội nhục nhã chịu đựng của con người có giới hạn, Lạc Hàn chung quy cũng không phải cô gái nhỏ, cậu cảm thấy phải dùng cách thức của một người đàn ông chân chính để giải quyết thằng khốn này, nói trắng ra chỉ gói gọn trong hai chữ đấm sml tiên Lạc Hàn lùi về sau một bước, sau đó hướng phía sau túm lấy cổ tay Tống Thiên Trạch sau đó cấp tốc xoay người lại, thuận thế dùng sức kéo tay hắn xuống, vặn ngược cánh tay hắn thành bánh quai đó cậu như mong muốn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người nào đó."Có phải tôi vẫn chưa nói với cậu tôi từng luyện qua tán đả không?"Tống Thiên Trạch thừa nhận hắn quả thật bị dọa sợ bởi sự tấn công bất ngờ này, nhưng rất nhanh lại bỉ ổi bật cười, nghiêng đầu nói "Xem ra tôi đã quá coi thường cậu rồi!""Bớt nói nhảm, muốn đánh thì tới đi."Thân thể nhỏ bé này thật đúng là càng lúc càng thú vị. Tống Thiên Trạch nghĩ đột ngột nhấc cánh tay đang tự do còn lại lên, Lạc Hàn theo bản năng tránh né, cậu cho rằng hắn muốn nện vào bụng mình nhưng không ngờ tới chỉ là phô trương thanh thế, chuyển qua gãi nhẹ lên cẳng tay cậu hai ba cái, sau đó nhân lúc cậu ngẩn người lộ ra sở hở hắn liền ngay lập tức đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng xoay người, một cánh tay chắn ngang cổ cậu, chen lấn khiến cậu liên tục lùi về phía sau, mãi cho đến khi ép cậu lên vách tường bên cạnh phòng khắc sống lưng va phải vách tường, Lạc Hàn thật sự đau đến nhe răng. Dạ dày cậu vốn đang khó chịu, hiện giờ loại khó chịu này lại càng thêm mãnh liệt, nếu không phải bị tên này kích thích, cậu nào muốn náo loạn với hắn vào lúc này cơ đúng, dù sao cậu còn ở phòng 303 ngày nào thì Tống Thiên Trạch sẽ không để cậu sống yên ổn ngày miệng Lạc Hàn khẽ run rẩy, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập oán Thiên Trạch không hề phát hiện ra sự khó chịu của cậu, lúc này hắn chỉ chăm chăm hưởng thụ thành quả thắng lợi, "Bạn học nhỏ, đã có ai từng nói với cậu đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo nào cũng trở nên vô dụng chưa?""Tống Thiên Trạch, cậu......!"Đàn ông đều có dục vọng chiến thắng đối thủ, Lạc Hàn cũng không ngoại cũng không quản bản thân có bao nhiêu khó chịu, nửa thân trên bị cầm cố chỉ còn chân là có thể giãy dụa, kỹ xảo tấn công gì gì đó đều bị quăng hết ra sau đầu, chỉ cần nhìn thấy chỗ có thể đá có thể đạp cậu liền dốc hết sức bình sinh tấn gì cậu nghĩ bây giờ chính là, tôi mẹ nó đạp chết đại gia nhà cậu, Lạc Hàn tôi hôm nay quyết liều mạng với cậu. Hai người đánh nhau từ vách tường đến trước bàn học, làm rơi cả đống bút vẽ, cọ vẽ và giấy, bình thủy cũng bị người đạp một đá phăng đi, ruột phích cũng bị rơi đến vỡ cùng cũng không biết làm thế nào mà hai người lại đánh đến trên giường Tống Thiên Hàn không dễ dàng gì mới chiếm được thế thượng phong, cậu ngồi xổm trên người hắn, hai đùi gắt gao kẹp chặt lấy eo hắn, gang bàn tay thít cổ hắn, tung một đấm xuống má phải của đấm này đấm đến thật mẹ nó mắt Tống Thiên Trạch trừng lớn đến sắp rớt ra ngoài, hắn khó mà tin nổi sờ sờ khóe miệng, vậy mà lại sờ được vết máu ẩm chiếu cố gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lạc Hàn nên Tống Thiên Trạch còn giữ lại chút lương tâm cố gắng hết sức không đánh vào mặt cậu, nhiều nhất là đánh vào vai hoặc ngắt eo cậu mà thôi, kết quả tên này lại đấm hắn đến chảy máu!"Đệt mẹ! Lạc Hàn! Hôm nay cậu chết chắc rồi!" Tống Thiên Trạch dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, đầu gối co lại hướng lên trên, lật nghiêng người lại, dễ dàng đè Lạc Hàn xuống dưới thân, bàn tay to lớn nắm lấy mặt lực của Lạc Hàn và hắn cách biệt quá lớn, bất kể cậu có giãy dụa thế nào đi nữa nhưng với tư thế này căn bản không hề có cơ hội phản rất rõ kết quả khi đánh nhau với Tống Thiên Trạch là gì, thế nhưng cậu chính là không phục, liều cả cái mạng này cũng chỉ đạt được một chút sức lực như đấm cả buổi trời, hai người đều mệt bở hơi tai, nằm trên giường thở hồng Tống Thiên Trạch ướt đẫm mồ hôi, dinh dính đến khó chịu, liền một tay cởi phăng áo thun ra ném trên giường."Lạc Hàn à Lạc Hàn, cậu có biết tôi phải nhẫn nại tính tình bao nhiêu mới không đánh vào mặt cậu không, cậu mẹ nó vậy mà lại không nói hai lời đánh thẳng vào mặt tôi?"Theo như lời của Bình Tử thì Tống Thiên Trạch hắn ở khoa khoa học máy tính thậm chí là cả đại học E, một nửa dựa vào trình độ kỹ thuật nổi trội, nửa còn lại dựa vào mặt. Một đấm này của Lạc Hàn hạ xuống, chính là đập nát một nửa chén cơm của hắn!Tống Thiên Trạch quá nặng, đè Lạc Hàn đến thở không ra hơi, chỉ có thể đỏ mặt ho khan, bữa trưa cũng sắp bị cậu nôn ra tới quá không muốn động đậy nữa, họ Tống kia muốn chém muốn giết tùy hắn đi, Lạc Hàn bình thản nhắm hai mắt lại."Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng tôi không dám......"Lời hung ác còn chưa kịp nói xong, hai người liền nghe thấy một tiếng 'kẽo kẹt răng rắc' vang dội, cùng với tiếng hô kinh hãi ngoài cửa của Hà Tiểu Nặc -Ván giường, sụp rồi.
Đô thịĐam Mỹ Nguồn 50 Đang cập nhật 175613 07/04/2023 Truyện Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi! của tác giả Sơn Thanh Hoà kể về Tống Thiên Trạch là thẳng nam, thẳng ở cả hai nghĩa, mà còn là người cực kì chán ghét tình yêu đồng Hàn là gay, cũng là bạn cùng phòng của Tống Thiên cùng phòng vừa chuyển đến ngày đầu tiên, Tống Thiên Trạch đã cực kì ghét bỏ nói“Tôi không thích gay, tránh xa tôi một chút!”Khổ nỗi Lạc Hàn yêu thầm bạn cùng phòng, vì để tránh bạn cùng phòng càng thêm chán ghét mình, cậu chỉ đành một mình gặm nhấm thứ tình yêu cay đắng bắt đầu, giới hạn vạch ra rất rõ cùng phòng thậm chí còn không thèm nhìn cậu lấy nửa con mắt “Tôi chán ghét gay.”Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ hoặc Phái Diễn Xuất
truyện gay bạn cùng phòng